Nơi nào bát ngát hương sen. Giữa mùa hoa, Bác Hồ ta chào đời?

Có một ngôi xóm được Call là xóm Sen. Làng Sen như thể quê tầm thường, bao năm rồi vẫn vậy. Vẫn còn đó “rào râm bụt đỏ hoa quê”; vẫn còn đó ngõ con đường đượm vòi hoa sen ngan ngát; mọi lò rèn vậy rứa Điền, cây mkhông nhiều bên giếng nước, khung cửi bà Loan dệt vải vóc năm nào… Tất cả sẽ nhutí hon color thời gian dẫu vậy hình bóng Người nhỏng vẫn gần đây, thiệt ngay gần.

Bạn đang xem: Nơi nào bát ngát hương sen. Giữa mùa hoa, Bác Hồ ta chào đời?


*
Ao sen bên lối vào quê nội Bác

Tháng 5 về, vòi hoa sen ngan ngạt ngào. Làn hương ấy vơi nhẹ, mộng mị nlỗi xua rã oi nồng, ngột ngạt và khó thở của một miền quê gió Lào rộp rát. Tháng 5 cũng chính là mùa gặt, vòi hoa sen quấn hương lúa nồng thắm.

Hương sen như thấm vào vào ngực nhưng mà chổ chính giữa tình, mà thì thầm, mà lại dẫn dắt ta men theo số đông bờ rào xanh mướt, bên dưới phần nhiều rặng tre rì rào ngày hè. Lòng ta bất chợt lắng lại, bổi hổi lúc thả cỗ “đi thân ân tình giữa mênh mông mùi hương sen”.

Và rồi, bước chân cứ đọng dẫn lối, gửi ta về miền kí ức; nơi ấy gồm một con Người cả dân tộc tôn vinc. Nơi ấy tất cả một căn nhà solo sơ, hiện thân của những căn hộ nước ta bình thường.

Đi qua cổng thiết yếu, phía 2 bên lối là mặt hàng “rào râm bụt đỏ hoa quê”. Nơi ấy còn là một mảnh sảnh với vườn bé dại với cây cau, vồng khoai nghiêm, cội mít… Mấy gian bên toắt con đối chọi sơ nép mình bên dưới rặng tre sau bên bốn mùa xào xạc….

Dưới nếp nhà tnhóc mộc mạc địa điểm “thôn Sen quê Cha”, Người đã chứa tiếng khóc sinh ra. Những kỉ thiết bị bình dị cùng với án thư, tnóng phản nghịch thường nhật nỗ lực Sắc ngồi dạy học, cùng với cánh võng gửi năm mon tuổi thơ của Người; loại rương đựnglương thực, dòng tủ đứng nhị ngnạp năng lượng đựng vật dụng, loại mâm bằng gỗ đánh đen… nhỏng làm ta sinh sống lại cả một trời kí ức:

“Gặp lại giờ thoi người mẹ ngồi dệt vải/Gặp lại giọng trầm đêm trăng phụ thân hiểu thơ/Gặp lại tuổi xuân đi nghe hát đò đưa”…

Nơi ấy, Bác đang sống trong năm mon tuổi thơ trong giờ đồng hồ ru à ơi của mẹ, vào mẩu chuyện nhắc của bà. Nơi ấy, gần như lời dạy dỗ ngặt nghèo của ông, của cha; của “người thầy đầu tiên” – Vương Thúc Quý, đang nâng hầu hết giấc mơ, bồi đắp trọng tâm hồn nhằm hiện ra đề nghị một nhân giải pháp TP HCM về sau.


*
Ngôi công ty rứa Phó bảng Nguyễn Sinch Sắc – cha Chủ tịch Sài Gòn tại làng Sen buôn bản Klặng Liên thị trấn Nam Đàn tỉnh Nghệ An

Bao năm rồi, buôn bản Sen vẫn vậy. Vẫn còn kia “rào bông bụt đỏ hoa quê”; vẫn tồn tại đó ngõ đường đượm gương sen ngan ngát; gần như lò rèn cụ gắng Điền, cây mkhông nhiều bên giếng nước, khung cửi bà Loan dệt vải vóc năm nào… Tất cả đã nhuốm màu thời gian nhưng hình bóng Người hình như vẫn còn đấy đâu đây, thiệt gần.

Xem thêm: Top 21 Câu Chuyện Cười Về Tuổi Học Trò Hay Nhất Về Thầy Cô Và Học Trò

Tháng 5 về ta lại ghi nhớ Bác khôn nguôi! Tháng 5 này, cả dân tộc bản địa chào đón 13một năm ngày sinc nhật Bác.

“Bác để tình tmùi hương cho chúng con/Một đời thanh khô bạch, chẳng vàng son/Mong manh áo vải hồn muôn trượng/Hơn tượng đồng ptương đối đa số lối mòn”…

Tiếng cô thuyết minch túc tắc nhỏng chuyển khác nước ngoài trải qua đông đảo miền kí ức, mà lại tất cả rất nhiều in đậm bóng hình Người. Không không nhiều bạn trong số đoàn lữ khách tự mọi số đông miền nước nhà về đây, âm thầm chuyển tay vệ sinh nước mắt, âm thầm như đắm chìm Một trong những suy tưởng rưng rưng, domain authority diết về Người.

Cán cỗ, nhân viên Khu di tích lịch sử Kyên Liên nhắc lại bao mẩu truyện xúc cồn. Có tín đồ khách đã trở lại viếng thăm quê Bác hơn mười lần rồi, ni vẫn gặp gỡ bọn họ đứng trước nếp bên tnhãi ranh đơn sơ quê nội xã Sen tuyệt quê nước ngoài Hoàng Trù, vẫn bổi hổi xúc rượu cồn nlỗi new đến đầu tiên.

Chị Nguyễn Thị Minc Huệ, hiện nay đã nghỉ hưu, cơ mà là tín đồ ở trong vắt hệ ttiết minh viên trước tiên tại chỗ này, gồm lần kể: “khi tiếp một đoàn khách nọ, có một vị khách ngùi ngùi nói: Tôi trở về viếng thăm quê Bác lần này là thăm cho cả nam nhi. Hồi cuộc chiến tranh trong một lượt tiến quân vào Nam, đêm dừng tại Nghệ An, đàn ông tôi bảo: Bố mang lại nhỏ lép thăm nhà Bác. Nhưng cơ hội kia vị kỷ vẻ ngoài quân đội, tôi quan yếu chiều theo. Tôi nói với con: Quét không bẩn giặc thù, rồi con về viếng thăm Kyên Liên cũng chưa muộn. Nhưng con trai tôi ko về nữa. Cháu hy sinh tại Thành cổ Quảng Trị khi ước nguyện của con cháu ko thành. Bây giờ, tôi về quê Bác còn có theo cảm tình linh nghiệm đó”.

Ðến với Kyên ổn Liên, người nào cũng thành kính, diết domain authority thương lưu giữ khôn nguôi vị Cha già dân tộc bản địa. Ðược nghe kể về quãng đời thơ ấu của Người qua đa số hiện nay thứ cùng lời của những tmáu minh viên, ta càng cảm phục và mến yêu Bác rộng.


*
Ngôi nhà nhỏ tuổi cha gian, lợp trỡ ràng, bên trên mảnh đất vườn của các cụ ngoại, là vị trí Chủ tịch HCM đựng tiếng khóc sinh ra với sinh sống tại chỗ này cho tới năm lên 5 tuổi.

Tháng 5 này, Cửa Hàng chúng tôi sẽ gặp mặt, giữa những đoàn khách về lại Nam Đàn, có không ít người tới từ các vùng bên trên toàn nước. Tất cả như yên người, đắm bản thân trong không khí làng mạc Sen, bên nhà Bác, xúc động ngậm ngùi không muốn tránh chân...

Chị Tạ Khánh Linc, quê làm việc Tịnh Biên, An Giang, rưng rưng: “Ước nguyện một lượt được trở lại thăm quê Bác đã thành sự thật. Xúc rượu cồn lắm, thương Bác cả một đời đang hy sinh tình riêng bởi vì dân do nước”.

Làng Sen, Hoàng Trù từ bao giờ sẽ như là quê thông thường trong tâm địa thức của đồng bào cả nước. Với những du khách nước ngoài, đấy là một ảnh hưởng cơ mà trường hợp không tới thì coi như không đến đất nước hình chữ S.

Trong mẩu chuyện với đầy đủ ttiết minh viên giờ giải lao, tôi được biết thêm một mẩu chuyện thật cảm cồn. Đó là một trong vị khách hàng tín đồ nước Nhật, Khi thăm nhà Bác nghỉ ngơi buôn bản Sen, đang tha thiết xin được ngồi lên loại bội phản mộc một lần, chỉ để có được khoảng thời gian rất ngắn thiền đức vai trung phong, tĩnh lặng để được cảm giác khá ấm Sài Gòn.

Vậy đó, thôn Sen đang trở thành một can hệ hằn sâu trong lòng khảm mọi cá nhân con đất Việt, cũng tương tự đồng đội quốc tế. Trlàm việc về làng Sen, ta lại gặp tại chỗ này các giọng nói của trăm quê; gặp gỡ lại tại chỗ này cảm xúc của bao tầm tuổi. Trlàm việc về buôn bản Sen, mỗi cá nhân nlỗi bắt gặp đâu đó hình trơn của thiết yếu quê hương mình: mộc mạc mang đến đối kháng sơ, bình thường cho gần gũi…Ta cũng giống như thấy ở đâu đó, hình nhẵn Bác giữa “xã Trù quê bà mẹ và làng mạc Sen quê cha”, để rồi bao cảm hứng bổi hổi thốt nhiên trào dâng, bao niềm mến thương, thành kính tự dưng ùa về.

Về thôn Sen cũng chính là tìm đến cội nguồn kí ức. Nơi ấy có một con Người được cả dân tộc bản địa tôn vinh! Nơi ấy đó là quê chung!